Suy niệm Lời Chúa: Chúa Nhật IV Phục Sinh - Lễ Chúa Chiên Lành
Chân
dung vị Mục tử nhân lành
Lm. Gioan
B. Trần Văn Hào, SDB
Trong
Giáo Hội có rất nhiều vị mục tử thánh thiện và gương mẫu, đáng để chúng ta noi
theo. Nhưng, mẫu gương tuyệt hảo nhất chính là Đức Giêsu, vị Mục tử nhân lành
khả kính, Đấng mà Giáo hội hôm nay mời gọi chúng ta quy hướng về. Giáo hội dành
riêng ngày Chúa nhật tuần 4 mùa Phục sinh với các bài đọc Lời Chúa để chúng ta học
hỏi nơi Đức Giêsu, nguyên mẫu mục tử cho tất cả mọi người.
Tình
yêu mục tử nơi Chúa Giêsu được hiển thị rõ nét qua ba chiều kích : Vị mục tử biết
chiên của mình, vị mục tử lặn lội đi kiếm tìm con chiên lạc, và vị mục tử nhân
lành đã hy sinh mạng sống cho đoàn chiên.
Mục tử nhân lành ‘biết’ các
chiên của mình
Trong
Tin mừng Gioan chương 10, Chúa Giêsu đã nói về đặc nét căn bản này. Trước hết,
vị Mục tử nhân lành biết rõ từng con chiên trong đàn :“Chiên của tôi thì nghe
tiếng tôi. Tôi biết chúng và chúng theo tôi” (Ga 10,27). Đây không phải là cái
biết của tri thức, nhưng đó là thái độ biết chiên được biểu tỏ bằng sự hiệp
thông sâu xa. Trong Tin mừng Gioan, Chúa Giêsu cũng đã nhiều lần nói về việc
Ngài biết Chúa Cha và thi hành những công việc được Chúa Cha trao phó (Ga7,29;
Ga 8,19; Ga 9,55,…). Tương tự như thế, Ngài mời gọi các học trò của mình bắt
chước Ngài, ‘biết’ các con chiên, giống như Ngài đã biết. Chúa là vị Mục tử
nhân lành luôn luôn biết các con chiên thuộc đàn của mình.
Để
diễn bày thái độ ‘biết’ chiên, Đức Giêsu đã đi vào trần gian, chia thân sẻ phận
với chúng ta. Ngài vui với người vui, khóc với người khóc. Ngài đi dự tiệc cưới
tại Cana để chung chia niềm vui với đôi uyên ương trẻ. Ngài thổn thức trước cái
chết của đứa con trai bà góa thành Naim. Chúa cũng rơi lệ khi đứng trước ngôi mộ
của Lazarô, người bạn nghĩa thiết. Đức Giêsu là Thiên Chúa rất Thiên Chúa, đồng
thời Ngài cũng là một con người rất con người, gần gũi với cuộc sống đời thường,
sống giống hệt như chúng ta ngoại trừ tội lỗi.
Trong
một bài giảng mùa chay, Đức Thánh Cha Phanxicô cũng khuyến mời các vị mục tử đừng
bao giờ ‘mỏi mệt’ để biết các con chiên của mình và người Mục tử phải có ‘mùi
chiên’. Cụ thể, Đức Thánh Cha vẫn hay đến thăm các nhà tù, đã từng cúi xuống rửa
chân cho các thiếu niên phạm pháp, đã ngồi ăn uống chung với những người vô gia
cư… Điều Đức Thánh Cha thực hiện, không phải là một học thuyết mới lạ mang tính
cách mạng, nhưng Ngài chỉ muốn sao chép lại cách sống của Chúa Giêsu, vị Mục tử
nhân lành luôn biết các con chiên của mình, và mang nơi mình ‘mùi’ của từng con
chiên.
Mục tử nhân lành đi kiếm tìm
con chiên bị lạc
Chúa
Giêsu không phải là một lý thuyết gia. Ba dụ ngôn mà Thánh Luca viết lại trong
chương 15 diễn bày chân dung cứu thế và lòng thương xót của một vị mục tử đích
thực. Đó là dụ ngôn kể về người đàn bà đi tiềm kiếm đồng bạc bị mất, dụ ngôn
người chăn chiên lặn lội tìm kiếm con chiên đi lạc, và nhất là dụ ngôn đứa con
hoang đàng trở về trong sự vui mừng tột độ của người Cha. Chúa đã chọn cái chết
bi thương trên Thập giá để diễn bày lòng thương xót và sự tha thứ vô điều kiện đối
với các tội nhân. Phán quyết của Đức Giêsu, một vị quan tòa đầy lòng thương xót
khi Ngài nói với người phụ nữ phạm tội ngoại tình, cũng là phán quyết Chúa ngỏ trao
tới từng người chúng ta, là những tội nhân đáng phải chết : “Tôi không kết án
chị đâu. Hãy về đi và từ nay đừng phạm tội nữa”. Trong một bài giảng tại
Missouri bên Hoa kỳ, Đức Hồng Y Phanxicô Nguyễn Văn Thuận đã dí dỏm nói rằng Đức
Giêsu là một học sinh rất dốt toán. Ngài coi con số 1 lớn hơn con số 10. Ngài
cũng là một kinh tế gia khá tồi, vì dám liều bỏ lại 99 con chiên khỏe mạnh để lặn
lội đi tìm kiếm một con què quặt đang đi lạc. Ngài cũng là một kẻ đãng trí và
hay quên. Ngài không nhớ cô gái đang ngồi khóc bên chân Ngài là một cô gái điếm
khét tiếng, cũng quên mất tên tử tù bị đóng đinh bên cạnh Ngài là một tay gian phi
nguy hiểm với một quá khứ đặc kín tội ác… Bởi vì, Chúa Giêsu luôn mãi là một Mục
tử nhân lành, và Ngài mắc phải một căn bệnh kinh niên, đó là bệnh dễ quên. Căn
bệnh lú lẫn và hay quên của Chúa thật đáng trân quý biết bao.
Mục tử nhân lành hy sinh mạng
sống cho đàn chiên
Chúa
Giêsu đã nói: “Tôi đến để chúng được sống và sống dồi dào.” Thánh giáo phụ Irênê
cũng đã viết : “Vinh quang của Thiên Chúa là con người được sống”. Để chúng ta
được sống và sống dồi dào, Đức Giêsu đã chấp nhận cái chết khủng khiếp giống hệt
một tên tử tội đốn mạt. Ngài đã nói: “Cha tôi đã làm việc, và tôi cũng luôn làm
việc”. Công việc của Ngài là hy sinh tính mạng để đem lại sự sống cho con người,
phục hồi cho ta phẩm giá cao quý được làm con Thiên Chúa. Thánh Phanxicô Salê
đã nói: “Điều linh thánh nhất trong tất cả mọi điều linh thánh là làm việc cho
thiện ích các linh hồn (Divinissimum divinorum est opere ad lucrum animorum)”.
Điều linh thánh ấy, Đức Giêsu đã thực hiện trong 3 năm rao giảng và cao điểm cuối
cùng là Ngài chấp nhận cái chết oan ức trên Thập giá để cho chúng ta được sống
và sống dồi dào. Ngài trở nên nguyên mẫu cho tất cả chúng ta, vì Ngài là Mục tử
toàn hảo, đã hy sinh ngay cả mạng sống cho đoàn chiên.
Kết luận
Một
linh mục trẻ đã chia sẻ tâm sự của mình trên blog như sau: “Tôi có một người bạn
và cũng là một người anh rất thân thương. Ngài là một linh mục, lớn tuổi hơn
tôi, và hình ảnh của vị linh mục đó luôn in đậm dấu ấn trong cuộc đời tôi. Ngài
được bề trên sai về coi sóc một giáo xứ mới thành lập, và Ngài cũng là Cha xứ đầu
tiên của giáo xứ đó. Giáo dân rất quý mến Ngài, vì Ngài hiền lành, luôn sống yêu
thương chan hòa với mọi người. Ngài đặc biệt quan tâm tới những người nghèo, những
bệnh nhân, những cụ già đơn chiếc và đặc biệt Ngài quý mến các trẻ em. Nhưng có
một số vị trong ban hành giáo lại không thích Ngài. Lúc đầu họ ngấm ngầm chống
đối, rồi dần dần ra mặt phản kháng công khai. Có điều kỳ lạ, là giáo dân trong
giáo xứ cho dầu kính phục Cha xứ của họ, nhưng đã bị ban trùm lôi kéo và dần dần
quay lại chống đối Ngài. Một kết cục rất đau buồn đã xảy ra, là đến một ngày đã
sắp xếp, cả xứ kéo vào nhà xứ và dã tâm đập chết vị Linh mục mà trước đây họ rất
nể phục. Người ta báo cho chính quyền, chính quyền cũng làm ngơ và ra vẻ như đồng
thuận. Bà cố của Cha khi nghe tin, đã rất đau khổ, tâm hồn tan nát như chết lặng.
Tuy nhiên, bà cố không bao giờ than trách, chẳng tỏ dấu buồn bực hay trách cứ một
ai. Dần dần, danh tiếng Ngài được nhiều người biết đến. Từ khắp nơi, người ta
kéo đến giáo xứ để tưởng nhớ đến Ngài và cầu nguyện trước di ảnh của Ngài như một
đấng Thánh.
Người
ta mới thắc mắc và hỏi: “Thế, Cha xứ đó tên là gì, và ở đâu ? Chúng tôi cũng muốn
đến kính viếng và học hỏi nơi cuộc sống của Ngài”. Vị linh mục trẻ kia trả lời:
“Ngài ở rất gần đây và cũng chẳng lạ lẫm gì. Tên Ngài quen thuộc lắm. Vị Cha xứ
đáng kính đó tên là Giêsu”.
Giêsu
chính là vị Mục tử khả ái, người Mục tử nhân lành. Ngài đã trở nên khuôn mẫu tuyệt
hảo nhất cho tất cả mọi người chúng ta hôm nay, nhất là cho các anh em linh mục.