Suy niệm Lời Chúa: Thứ Sáu tuần Thánh
MẦU
NHIỆM THINH LẶNG CỦA TÌNH YÊU
(Is 52:13 – 53:12; Hr 4:14-16; 5:7-9; Ga 18:1 – 19:42)
Lm. Antôn Nguyễn Ngọc Dũng,
SDB
Phụng vụ hôm nay tập trung vào thập giá của Chúa Giêsu. Nghi thức hôm nay
được gọi là “Suy Tôn Thánh Giá.” Như chúng ta biết, bị đóng đinh trên thập giá
là một trong những hình phạt tàn bạo nhất mà người Rôma dùng để trừng trị phạm
nhân. Hình phạt này chỉ được sử dụng cho các nô lệ và không bao giờ được áp
dụng cho các công dân La Mã. Trong thời đó, thập giá chính là “ác mộng” của các
phạm nhân, nhất là những phạm nhân chống lại La Mã. Nếu thập giá là một “ác
mộng” khủng khiếp cho mọi người thời đó, nhất là cho các phạm nhân, tại sao
chúng ta lại suy tôn thập giá? Thánh giá có gì đặc biệt để chúng ta suy tôn?
Chúng ta để lời Chúa trả lời cho chúng ta lý do tại sao chúng lại suy tôn thánh
giá Chúa Giêsu hôm nay.
Ngôn sứ Isaia, qua bài ca thứ tư người tôi tớ của Thiên Chúa trong bài
đọc 1 hôm nay, cho chúng ta hay rằng chính người tôi tớ của Thiên Chúa sẽ “được
suy tôn đến tột cùng” (Is 52:13). “Hình ảnh biến dạng” của người tôi trung của
Thiên Chúa được Isaia mô tả trong bài đọc 1 chính là hình ảnh của Đức Giêsu
được Thánh Gioan trình bày trong Tin Mừng hôm nay: “Người tôi trung của Ta mặt mày
tan nát chẳng ra người, không
còn dáng vẻ người nữa, cũng
vậy, người sẽ làm cho muôn dân phải sững sờ, vua chúa phải câm miệng, vì được thấy điều chưa ai
kể lại, được hiểu điều chưa nghe
nói bao giờ” (Is 52:14-15). Hơn thế nữa, “người tôi tớ của Thiên Chúa [Đức Giêsu Kitô] chẳng
còn dáng vẻ, chẳng còn oai phong đáng
chúng ta ngắm nhìn, dung
mạo chẳng còn gì khiến chúng ta ưa thích. Người bị đời khinh khi ruồng rẫy, phải đau khổ triền miên và nếm mùi bệnh tật. Người như một kẻ ai thấy cũng che mặt không nhìn, bị chúng ta khinh khi, không đếm xỉa tới” (Is 53:2-3). Một
Đức Kitô, không còn dáng vẻ con người, bị
treo trên thập giá, có đáng để suy tôn không? Nếu thập giá là “ác mộng” và Đấng
bị treo trên thập giá “không còn dáng vẻ con người,” thì chúng ta có lý do gì
để suy tôn hôm nay?
Ngôn sứ Isaia đưa ra cho chúng ta những lý do mà qua đó người tôi trung
của Thiên Chúa được suy tôn và những lý do đó được hoàn thành nơi Chúa Giêsu
trong bài Tin Mừng hôm nay. Chúng ta suy tôn thánh giá với những lý do sau:
Thứ nhất, trên thập giá, “chính Người [Người
tôi trung của Thiên Chúa—Chúa Giêsu] đã mang lấy những bệnh
tật của chúng ta, đã gánh
chịu những đau khổ của chúng ta”
(Is 53:4): Trong suốt cuộc đời rao giảng của Chúa Giêsu, Ngài luôn “mang lấy
những bệnh tật” của dân chúng và chữa lành họ. Những đau khổ chúng ta Ngài cũng
gánh chịu và chia sẻ với chúng ta. Ngài không chỉ đau khổ với chúng ta, nhưng
còn đau khổ vì và cho chúng ta. Đây chính là lý do thứ nhất Chúa Giêsu được
Chúa Cha tôn vinh và được chúng ta suy tôn. Lý do đầu tiên mời gọi chúng ta,
trong khi suy tôn thánh giá Chúa Giêsu hôm nay, là
hãy biết dâng lời tạ ơn Ngài vì đã mang lấy bệnh
tật và gánh chịu những đau khổ của chúng ta. Đồng thời, chúng ta cũng được mời
gọi để mang lấy bệnh tật và gánh chịu những đau khổ của anh chị em chúng ta.
Thứ hai, trên thập giá “chính
Người [Người tôi trung của Thiên Chúa—Chúa Giêsu] đã bị
đâm vì chúng ta phạm tội, bị
nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm; Người
đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an, đã phải mang thương tích cho chúng ta được chữa
lành. Tất cả chúng ta lạc lõng
như chiên cừu, lang thang mỗi người một
ngả. Nhưng Đức Chúa đã đổ trên
đầu Người tội lỗi của chúng ta” (Is 53:5-6). Chúa Giêsu bị đâm thâu vì chúng ta đã phạm tội. Ngài đã
mang trên mình tất cả tội lỗi của chúng ta hầu đem lại cho chúng ta ơn tha thứ và bình an. Khi chiêm ngắm Chúa Giêsu trên
thánh giá, chúng ta được mời gọi nhìn lại cuộc sống của mình để dốc
lòng tránh những lỗi lầm đã đâm thâu vào con tim của Chúa Giêsu. Đồng thời,
chúng ta cũng được mời gọi trở nên khí cụ hoà giải hầu mang bình an đến cho anh
chị em của chúng ta.
Thứ ba, trong mầu nhiệm thập giá “bị ngược
đãi, [Người tôi trung của Thiên Chúa—Chúa Giêsu]
cam chịu nhục nhã, chẳng mở miệng kêu ca; như chiên bị đem đi làm thịt, như cừu câm nín khi bị
xén lông, Người chẳng hề mở miệng. Người đã bị ức hiếp, buộc tội, rồi bị thủ tiêu.” (Is 53:7-8). Khi nhìn lên thánh giá Chúa Giêsu, chúng ta nhận ra ở đó
một Con Người rất “hiền lành và khiêm nhường,” một Con Người với những lời thì
thầm thật ngọt ngào: “hãy đến với ta hỡi những ai mang gánh nặng nề. Ta sẽ cho
nghỉ
ngơi bồi dưỡng. Vì ách của Ta thì êm ái và gánh của Ta thì nhẹ nhàng.”
Thứ tư, trong mầu nhiệm thập giá “Người [Người
tôi trung của Thiên Chúa—Chúa Giêsu] đã bị khai trừ khỏi cõi
nhân sinh, vì tội lỗi của dân, người
bị đánh phạt. Người đã bị chôn cất giữa
bọn ác ôn, bị mai táng với người
giàu có, dù đã chẳng làm chi tàn bạo và
miệng không hề nói chuyện điêu ngoa”
(Is 53:8-9). Chúa Giêsu bị đánh phạt vì tội lỗi của chúng ta. Ngài đón nhận
hình phạt dù Ngài không phạm tội. Nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta để cho
tính tự ái chiến thắng chúng ta. Chúng ta có thể chịu thiệt một tí, hoặc đơn
giản nói lời “xin lỗi,” để có thể cứu được các tương quan mà chúng ta đã gầy
dựng và vun đắp từ lâu. Nhưng chúng ta đã không làm điều đó. Hôm nay khi suy
tôn thánh giá Chúa Giêsu, chúng ta được mời gọi chấp nhận hình phạt cho người
khác, dù chúng ta không lỗi phạm.
Thứ năm, trên thập giá “nhờ nỗi thống khổ của
mình, người sẽ nhìn thấy ánh
sáng và được mãn nguyện. Vì đã
nếm mùi đau khổ, người công chính, tôi trung của Ta, sẽ làm cho muôn người nên công chính và sẽ gánh lấy tội lỗi của họ” (Is 53:11). Chính qua đau khổ của mình, Chúa Giêsu làm cho tất cả chúng ta được nên công chính. Như vậy, thập
giá chính là “công cụ” mà qua đó Chúa Giêsu sử dụng để đánh bại thần chết và
làm cho chúng ta nên công chính. Khi suy tôn thánh giá Chúa Giêsu, chúng ta
được mời gọi đón nhận những nỗi thống khổ của mình và của người khác để sinh
ích cho người khác.
Thứ sáu, “Ta [Thiên Chúa] sẽ ban cho Người muôn người làm gia sản, và cùng với những bậc anh hùng hào kiệt, Người sẽ được chia chiến lợi phẩm, bởi vì Người đã hiến thân chịu chết, đã bị liệt vào hàng tội nhân; nhưng thực ra, Người đã mang lấy tội muôn người và can thiệp cho những kẻ tội lỗi” (Is 53:11-12). Qua cái chết của mình, Chúa Giêsu đã được ban cho mọi vinh quang, danh dự trên trời và dưới
đất. Và chúng ta được mời gọi để được chia sẻ vinh quang và danh dự với Ngài.
Khi suy tôn thánh giá Chúa Giêsu hôm nay, chúng ta được mời gọi từ bỏ những của
cải chóng qua thuộc về mình, để chia sẻ với Chúa Giêsu trong gia sản không bao
giờ tàn phai của Ngài.
Để hiểu thêm về ý nghĩa của phụng vụ hôm nay, chúng ta cùng nhau để Lời
Chúa trong bài Tin Mừng hướng dẫn chúng ta. Thánh Gioan trong bài Tin Mừng hôm
nay nói cho chúng ta biết ý nghĩa của phụng vụ hôm nay: “Họ sẽ nhìn lên Đấng họ
đã đâm thâu” (Ga 19:37). Thật rõ ràng là chúng ta không suy tôn thập giá hay
thánh giá, nhưng chúng ta suy tôn “Đấng bị treo trên thập giá.” Như chúng ta đã
trình bày, chính thập giá là một nỗi kinh hoàng cho mọi người, nên không có gì
để suy tôn. Tuy nhiên, Đấng bị đóng đinh trên đó thì đáng được suy tôn vì Ngài
là Vua các vua và Chúa các chúa.
Bài Tin Mừng hôm nay trình thuật cho chúng ta câu chuyện “đáng buồn,”
nhưng “đáng yêu” nhất trong lịch sử nhân loại. “Đáng buồn” vì con người đã kết
án và đóng đinh cách tàn ác Đức Chúa của họ vào thập giá; nhưng “đáng yêu” vì
Đấng bị kết án và đóng đinh đã biến thập giá trở nên phương tiện cứu độ con
người qua mọi nơi và mọi thời. Tất cả chúng ta thường tập trung vào những điểm
“đáng buồn” mà quên đi những điểm “đáng yêu” của ngày Thứ Sáu Tuần Thánh. Vì
vậy, chúng ta tập trung vào một vài điểm “đáng yêu” trong Tin Mừng hôm nay để
sống cho “đáng yêu” khi suy tôn thập giá Chúa Giêsu hôm nay.
Điểm “đáng yêu” đầu tiên là sự “đi bước trước” của Chúa Giêsu trong các
cuộc đối thoại của Ngài với mọi người, cả với những người bạn cũng như kẻ
chống đối. Khi những kẻ chống
đối đến bắt Ngài, Chúa Giêsu bình thản tiến ra và hỏi họ chính câu hỏi mà Ngài
đã hỏi các môn đệ đầu tiên. Tuy nhiên, sự khác biệt là khi hỏi các môn đệ đầu
tiên Chúa Giêsu hỏi họ, “các anh tìm gì?” còn khi hỏi những người đến bắt Ngài,
Chúa Giêsu hỏi, “các anh đi tìm ai?” Qua hai câu hỏi này, một câu bắt đầu cuộc
đời rao giảng công khai của Ngài và một câu kết thúc cuộc đời rao giảng công
khai, chúng ta thấy Chúa Giêsu chỉ ra cho chúng ta cái gì quan trọng nhất trong
cuộc sống: không phải “cái gì” mình đang tìm kiếm là quan trọng nhưng là
“người” chúng ta đang tìm kiếm mới quan trọng. Đây chính là điểm “đáng yêu” thứ nhất mà
chúng ta cần tập trung vào trong phụng vụ hôm nay. Chúa Giêsu chết vì “những gì
chúng ta là” chứ không phải vì “những gì chúng ta có.” Vì vậy, chúng ta được
mời gọi đặt giá trị và nhân phẩm của chúng ta và của người khác lên trên những
giá trị vật chất mà chúng ta có. Điều này sẽ làm cho chúng ta trở nên đáng yêu
hơn khi chiêm ngắm Chúa Giêsu trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh này.
Điểm “đáng yêu” thứ hai là thái độ bình thản của Chúa Giêsu khi đối diện
với “chén Chúa Cha trao cho Ngài.” Nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta đối diện
với chén đắng cuộc đời với thái độ khó chịu, giận dữ, hận thù và thất vọng. Khi
suy gẫm cuộc thương khó của Chúa Giêsu hôm này, chúng ta được mời gọi đối diện
với những chén đắng với sự bình thản và tràn đầy tin yêu.
Điểm “đáng yêu” thứ ba là “cái nhìn” không kết án của Chúa Giêsu dành cho
Phêrô. Chính cái nhìn đầy yêu thương và tha thứ này đã cải hoá Phêrô và biến
ông trở nên người sẵn sàng chết để làm chứng cho tình yêu tuyệt đối vô điều
kiện đó. Học ở điểm “đáng yêu” này, chúng ta được mời gọi để nhìn người khác
với ánh mắt cảm thông và tha thứ khi họ lầm lỗi trong cuộc sống. Ánh mắt hận thù và ánh mắt yêu thương,
bạn thích ánh mắt nào?
Điểm “đáng yêu” thứ tư là thái độ “can đảm” của Chúa Giêsu để bảo vệ sự
thật: “Nếu tôi nói sai, anh chứng minh xem sai ở chỗ nào;
còn nếu tôi nói phải, sao anh lại đánh tôi?” (Ga 18:23). Nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta để cho sự sợ hãi hay
tính cả nể chiến thắng chúng ta để rồi chúng ta không can đảm làm chứng cho sự
thật. Điểm “đáng yêu” thứ tư mời gọi chúng ta bỏ đi lối sống giả tạo của mình
để đứng về phía sự thật. Đồng thời, chúng ta cũng được mời gọi tránh thái độ
“bóp méo sự thật” đã làm cho người khác đau khổ.
Điểm “đáng yêu” thứ năm là việc Chúa Giêsu khẳng định với Philatô về
vương quốc của mình: “Nước tôi không thuộc về
thế gian này. Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của tôi đã chiến đấu
không để tôi bị nộp cho người Do thái.
Nhưng thật ra Nước tôi không thuộc chốn này” (Ga 18:36). Qua lời
khẳng định này, Chúa Giêsu cũng nhắc nhở cho chúng ta về quê hương thật của mình.
Quê hương thật của chúng ta không thuộc về thế gian này, nhưng là quê trời, nơi
không còn tiếng than khóc và đau khổ. Qua cái chết, Chúa Giêsu đã mở rộng cánh
cửa Nước Trời cho chúng ta.
Điểm “đáng yêu” thứ sáu là thái độ quan tâm và yêu thương cho đến cùng
của Chúa Giêsu: “‘Thưa
Bà, đây là con của Bà.’ Rồi
Người nói với môn đệ: ‘Đây là
mẹ của anh.’ Kể từ giờ đó, người
môn đệ rước bà về nhà mình”
(Ga 19:26-27).
Chúa Giêsu biết từ nay Mẹ Maria sẽ không còn người thân để nương tựa, nên Ngài
đã lo liệu cho Mẹ. Ngài đã trao phó Mẹ cho người môn đệ yêu quý chăm sóc. Đây
là điểm đáng yêu xảy ra dưới chân thập giá, nơi mọi người sẽ được đưa vào
trong “gia đình mới” của Chúa Giêsu. Hình ảnh này mời gọi chúng ta quan tâm và
yêu thương người khác, lo lắng cho những nhu cầu của họ hơn của chúng ta. Nói
cách khác, điểm “đáng yêu” thứ sáu mời gọi chúng ta mở rộng cõi lòng để “rước
anh chị em” của mình vào trong “nhà mình” để yêu thương, chăm sóc và chia sẻ
cuộc sống với họ.
Điểm “đáng yêu” thứ bảy và cũng
là cuối cùng chính là sự “khát” của Chúa Giêsu,
sự khát cho linh hồn chúng ta, những tội nhân. Trước khi phó thác thần khí vào
tay Chúa Cha, Chúa Giêsu đã thốt lên, “Ta khát.” Câu này gợi cho chúng ta hình
ảnh Chúa Giêsu đang nói chuyện với người phụ nữ Samaria: “Này chị, xin cho tôi
ít nước. Tôi khát.” Trong câu chuyện đó, chúng ta nhận ra rằng, Chúa Giêsu
không khát nước cho bằng khát tình yêu của chị. Đây chính là cái khát của Chúa
Giêsu trên thập giá. Ngài khát tình yêu của chúng ta, hay nói đúng hơn, Ngài
khát sự “đáp trả” của chúng ta trước tình yêu tha thứ và dịu hiền của Ngài. Hãy
làm dịu cơn khát của Chúa Giêsu bằng một quyết định thay đổi, bằng một quyết
định từ bỏ tật xấu như một lời
đáp trả lại tình yêu tuyệt đối của Ngài!